Friday, April 27, 2012

Ngỡ Ngàng

 
 
 
Thương em từ tuổi mười lăm
Đôi má em hồng anh bước ra đi
Ngày về anh nhớ tình si
Đến bên quán nhỏ mong tìm người xưa

          Ôi thôi khi nhận ra nàng
            Giờ đây chẳng giống bóng hình ngày xưa

               Vội vàng lẩn trốn không ra
                 Trong đầu vẫn hỏi chắc không vậy mà
     
                      Người chi to lớn quá xa
                         Chỉ còn đôi mắt xa xưa ngày nào
                            Tóc thề em thả trên vai
                                Nay thành búi tó, thêm vài hạt tiêu
 
                   Ngồi trên ghế đẩu xoay đưa
                   Đôi chân mở rộng như quai hàm rồng
                   Hai tay trùng trục đắn đưa
                   Một bên bếp lửa, bên kia thịt bằm

                      Đưa tay quét trán mồ hôi
                      Quơ dao ngọt xớt giò heo xếp hàng
                      Nghe em hét lớn hết hồn
                      Còn đâu tiếng nói dịu dàng anh mơ

                           Thằng chồng hét lại “ rửa mô?” 
                           Cởi trần, xà lỏn, phô trương xương sườn,
                           Muốn chi la lớn rát tai?”
                           “Đ.M. sao nóng quá cha vậy nè!”
 
                    “Cần  gì tao lấy cho mày”
                    “Làm chi la lối om xòm điếc tai!”
                    “Nè đây chai hái-nê-kên”   
                    “Uống cho bớt cáu, khách đang ngồi chờ”
                    “Cần  gì tao lấy cho mày”
 
               Ai ơi vật đổi sao dời
               Nhưng sao quá ác với người tôi yêu?
               Ba mươi năm có bao nhiêu
               Thế mà sự thật chao ơi ngỡ ngàng!
                               
LTT

1 comment:

  1. LGK said..
    Chẳng hiểu người xưa này có thật hay LTT tưởng tượng.. mà sao vẫn thấy ngỡ ngàng giùm cho LTT.

    ReplyDelete