Bởi xưa đánh mất chữ yêu
Nên thơ chuyên chở bao điều đắng cay
Một người đi giữa mưa bay
Một người ở lại tháng ngày cô đơn
Mây đang xõa tóc dỗi hờn
Ngoài sân con nắng chập chờn giữa trưa
Tím chiều ngọn gió đong đưa
Giờ đây đi sớm về trưa một mình
Hàng cây soi bóng lung linh
Đếm bao nỗi nhớ buồn tênh tháng ngày
Gió ru giấc ngủ chiều nay
Cho quên phiền muộn những ngày tình xa
Bao giờ chim én về qua
Mang mùa xuân đến bông hoa đâm chồi
Xin người nhớ mãi tình tôi
Đừng cho lệ ướt bờ môi khô này
Ước gì thành áng mây bay
Ước gì quên được tháng ngày buồn đau
Ước gì đông sẽ qua mau
Để hàng thông đứng nghiêng đầu gọi xuân
LGK
Giữa mùa đông lạnh buốt.. vẫn luôn mơ tưởng đến một chút nắng xuân.
ReplyDelete