quyết giận người ta
Mà sao..
mắt cứ liếc qua đó hoài.
Thẹn thùng..
em cúi mặt ngay
Bởi vì...
bên ấy cũng... quay liếc mình
Thơ Thanh Phương
quyết sẽ làm thinh
Gặp không..
thèm nói không nhìn người ta
Mà sao..
lúc sáng hôm qua
Khi gặp..
người đó miệng ta lầm bầm
Dặn lòng..
ta phải quyết tâm
Phải làm..
mặt giận hầm hầm sáng nay
Nhưng khi..
gặp mặt mới hay
Bao nhiêu..
hờn giận theo mây.. bay rồi
Bây giờ tôi giận .. chính tôi
LGK
Anh rất mừng, vì không còn nước mắt
ReplyDeleteTrong thơ em, đã thấy chút nụ cười
Dù thoảng qua, chưa rạng rỡ sáng ngời
Những dấu hiệu, của một thời bình phục
Phải chăng anh? đã lau khô nước mắt
Để nụ cười, hé nở, thắm môi xưa
Để không buồn, dù đêm lạnh, chiều mưa
Không da diết, xót xa, trời thu muộn.
Vài dòng ngắn, xin coi là dã biệt
Vì thơ nào, chẳng quyến dũ hồn mơ
Anh không muốn, dừng chân lâu. Có thể
Rồi một ngày nức nở, khóc chia ly!
"Anh chợt đến, chợt đi, em vẫn biết"
DeleteThơ vụng về, sao giữ được chân anh
Cám ơn nhé, những dòng thơ an ủi
Đời vô tình, thêm lần nữa chia tay
LGK