Friday, September 6, 2013
Áo Trắng
Áo ai trắng, trắng tinh khôi
Thướt tha bước để "ai" ngồi ngẩn ngơ
Để ai nghĩ vẩn nghĩ vơ
Áo ai như một trời thơ dịu dàng
Thơ Phạm Thị Minh Hương
Áo bay trong nắng hanh vàng
Có người đứng ngắm bàng hoàng mộng mơ
Để rồi nhớ ngẩn nhớ ngơ
Tương tư ánh mắt nàng thơ xa vời
Tình ơi không giám ngỏ lời
Thôi đành gom gió một đời nhớ nhau
Tại lòng còn ngại mưa mau
Đêm về lại viết những câu thơ tình
Đèn đêm soi một bóng hình
Vầng trăng bẻ nửa chúng mình tặng nhau
Hè về rộn tiếng ve sầu
Trời xanh e ấp trong mầu mắt em
Áo em mây trắng hờn ghen
Dỗi hờn hoa tím chẳng thèm dâng hương
Áo bay trắng cả cổng trường
Có người ngơ ngẩn bên đường trông theo
LGK
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Nhớ thương thời áo trắng.
ReplyDeleteThời gian như nắng xuống đèo
ReplyDeleteBây giờ áo trắng gieo leo một mình
Xưa sao áo trắng đẹp xinh ...?
Giờ sao ...? Áo trắng riêng mình ngẩn ngơ...!
Chuyện xưa của tuổi dại khờ
DeleteTình đầu đánh mất nên giờ đơn côi
Đàn xưa đã lỡ nhịp rồi
Nhớ thời áo trắng nên ngồi làm thơ
Cám ơn Thanh Thảo, lúc này có gì lạ không?
LGK