LGK
Em đi sỏi đá bâng khuâng
Cây im lặng đứng lá nâng sợi buồn
Em đi mưa lũ ngừng tuôn
Mây giăng đỉnh núi vẫn luôn đợi chờ
Em đi trăng nhớ ngẩn ngơ
Tương tư gió cũng vu vơ gọi tình
Em đi sông chảy một mình
Lục bình bẻ nhánh ân tình phôi phai
Em đi biển đứng thở dài
Bạc đầu sóng vỗ miệt mài cơn đau
Em đi buông một đóa sầu
Hoa thôi không nở buớm rầu không bay
Em đi rừng lá chẳng thay
Núi đồi nghiêng bóng đắng cay phận buồn
Em đi suối chẳng về nguồn
Ai còn đứng đợi lệ tuôn thành giòng
Em đi vạc đứng ven sông
Thì thầm tiếng gọi chờ mong người về
Em đi sương lạnh tái tê
Trời buồn ngơ ngác cơn mê đọa đày
CNV
Em đi mòn mỏi tháng ngày
Xuân tàn đông lạnh trăng gầy lẻ loi
Em đi khung dệt ngừng thoi
Tơ tằm thôi nhả, tả tơi tơ buồn
Em đi mưa chẳng ngừng tuôn
Ngày đêm âm ỉ thành nguồn sầu bi
Em đi quặn thắt phân ly
Tương tư ánh mắt bờ mi gọi mời
Em đi thuyền trễ ngoài khơi
Bấp bênh nỗi nhớ chơi vơi nỗi chờ
Em đi nắng tắt thẫn thờ
Ánh hồng le lói mập mờ vào đêm
Em đi phím nhạc thôi êm
Lời ca dang dở chênh vênh ngập lòng
Em đi bỏ lại tình không
Niềm đau thế kỷ nửa hồn anh mang
LGK & CNV viết bài Em Đi chỉ vì tấm hình này..
ReplyDelete