Tuesday, June 21, 2011
Nhát Gan
LTT
Năm xưa một bữa trời mưa lớn
Nàng bỗng thì thầm “dù không mang”
Ngẩn ngơ tôi nhìn không biết nói
Dẫu biết rằng mình có một cây
Thầm ước được cùng nàng sánh bước
Ôi chao hạnh phúc biết là bao!
Đắn đo ngại ngùng thốt không ra
Nàng quay ngược lại bước đi xa
Thế là qua đi một cơ hội
Làm quen được người trong ước mơ
CNV
Tháng Bảy không mưa nhớ chiều mưa
Ngày xưa năm ấy tóc để vừa
Mưa rơi em phải dừng chân bước
Thẹn thùng tóc ướt giọt mưa thưa
Có anh khờ khạo đứng dưới mưa
Cây dù cầm tay lại để thừa
Ấp a ấp úng nhìn chân đất
Cúi đầu lẩm bẩm trách trời mưa
Dưới hiên tránh gió chờ tạnh mưa
Không dù nên chỉ phải đứng chờ
Lơ đãng nhìn ngang em định hỏi
Có dù sao lại đứng trơ trơ?
Nhưng rồi em lại giả thờ ơ
Để cho ai đó đứng khật khờ
Tạnh mưa vội vã em mau bước
Hiên nhà còn gã đứng ngẩn ngơ
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Bài này được viết theo cảm xúc của Tháng Sáu Trời Mưa, nhưng có vẻ dí dỏm hơn.
ReplyDelete