Wednesday, October 25, 2017

Tương Tư Hạ



                   Chiều nay mưa bỗng rơi nhanh
                   Hạt rơi nặng nhẹ vây quanh nỗi sầu
                   Thu về qua ngõ đã lâu
                   Tương tư nắng hạ nhớ mầu mây bay

                                                                                      Qua nhanh những tháng cùng ngày
                                                                                      Hạ đi chưa nỡ heo may thu về
                                                                                      Từng cơn gió lạnh tái tê
                                                                                      Lá vàng từng chiếc bên lề rụng rơi

                   Mây thu giăng xám bầu trời
                   Buồn thương cánh phượng tả tơi bên đường
                   Nhớ về dĩ vãng thân thương
                   Niềm thương nỗi nhớ còn vương trong lòng

                                                                                     Nửa vầng trăng khuyết ngoài song
                                                                                     Trăng ơi có hiểu long đong phận này
                                                                                     Cuối đời tay vẫn trắng tay
                                                                                     Buồn như chiếc lá vàng bay hững hờ

                                    Tàn rồi những ước cùng mơ
                                    Bao giờ thôi viết lời thơ giận đời
                                    Thôi thì nhặt hạt lệ rơi
                                    Gói vào mây xám lưng trời mưa sa

                                                                        LGK


Sunday, October 1, 2017

Hoài Niệm



                     Hai năm chẵn.. từ mùa thu tang tóc!
                     Hạ vừa tàn trong gió thoảng heo may
                     Ôm niềm đau lẳng lặng sống qua ngày
                     Thu lại đến cho hồn ta khắc khoải

                                                                               Đời lênh đênh như con thuyền không lái
                                                                               Trôi bập bềnh sóng xô giạt về đâu
                                                                               Bụi thời gian làm bạc trắng mái đầu
                                                                               Bao dòng lệ từng đêm rơi lặng lẽ

                    Gió xạc xào trong màn đêm quạnh quẽ
                    Vạc xa đàn vang tiếng khóc nỉ non
                    Ta lê chân cho hết kiếp mỏi mòn
                    Mảnh tim vỡ là hành trang lữ thứ

                                                                               Ngàn năm chẳng phôi phai tình mẫu tử
                                                                               Ngày qua ngày nỗi nhớ vẫn dâng cao
                                                                               Dòng lệ kia mãi mãi vẫn tuôn trào
                                                                               Như ngọn sóng xô hoài trên biển cả

                    Trời đã trao một số phần nghiệt ngã
                    Một mảnh đời, một số kiếp long đong
                    Nhớ thương ơi, vẫn mang nặng trong lòng
                    Hai năm chẵn.. từ mùa thu tang tóc!

                                                                              LGK