Saturday, August 22, 2015

Cuối Hạ



                    Thêm một mùa hạ sắp qua
                    Đường xưa và gốc thông già còn đây
                    Quên nhau như tháng quên ngày
                    Để cành phượng vĩ nơi này vấn vương

                                Tâm tư như gió muôn phương
                                Ngổn ngang trăm mối buồn thương nắng vàng
                                Bởi xưa lỡ chuyến đò ngang
                                Nên giờ đây mới ngỡ ngàng câu thơ

                                             Đàn ai xao xuyến cung tơ
                                             Bóng chim tăm cá mịt mờ chân mây
                                             Một mai thu trở lại đây
                                             Đếm bao lá rụng đong đầy tình xưa

                                                                 Tím chiều hoa nắng đong đưa
                                                                 Hạ đi cho cánh phượng xưa bẽ bàng
                                                                 Từng đàn mây vẫn lang thang
                                                                 Đi tìm hạ trắng trên hàng mi cong

                                                                                  Đêm nay trăng tỏ ngoài song
                                                                                  Con thuyền buông lái xuôi dòng về đâu
                                                                                  Tiếc thương mùa hạ qua mau
                                                                                  Phượng hồng đã úa ve sầu ngẩn ngơ


                                                                                          LGK

Friday, August 14, 2015

Tiếc



      Biết rằng bạn đợi ở đây
      Nên tôi cố ý nơi này đi qua
      Đi qua, bỗng tiếc như là...
      Muốn đi vòng lại nhưng mà... ngại ghê!
                 Thơ Nguyễn Thị Quốc Hương

                    Vòng lại nhỡ bạn chọc quê
                    Nên đành đi thẳng đường về ngẩn ngơ
                    Đêm về viết một bài thơ
                    Ghi bao kỷ niệm dại khờ đắm say

                                       Con đường đến lớp sáng nay
                                       Ai đi bước nhẹ áo bay hững hờ
                                       Trong tôi cả một trời mơ
                                       Tóc thề thả gió trên bờ vai ngoan

                                                     Ve ơi đừng gọi hè sang
                                                     Để tình xanh vẫn ngập tràn hồn ta
                                                     Tan trường tà áo thướt tha
                                                     Như đàn bướm trắng bay qua cổng trường

                                                               Mai này mỗi đứa một phương
                                                               Xin người chớ để buồn vương phượng hồng
                                                                Người ơi có tiếc.. gì không?


                                                                                       LGK

Friday, August 7, 2015

Lỡ Đò 2


                                    Mưa đan nỗi nhớ trong lòng
                                    Chắc gì người đến mà mong mà chờ
                                    Xóa tan đi một giấc mơ
                                    Giữ làm chi nữa dại khờ thuở xưa

                                                                                  Hình như đã tạnh cơn mưa
                                                                                  Lòng còn giông tố vẫn chưa chịu tàn
                                                                                  Ngày xưa lỡ chuyến đò ngang
                                                                                  Nhớ chiều hôm ấy thu sang ngập ngừng

                                   Chiều đi bỏ nắng sau lưng
                                   Con thuyền tách bến thôi đừng đợi nhau
                                   Bao mùa phượng đã qua mau
                                   Sao nghe nằng nặng nỗi sầu chia xa

                                                                                 Tình đời cơn gió thoảng qua
                                                                                 Người đi vạn nẻo sơn hà về đâu
                                                                                 Một vầng trăng rụng bên cầu
                                                                                 Đàn xưa đã lỡ cung sầu héo hon

                                                       Môi giờ đã nhạt màu son
                                                       Bài thơ năm cũ chỉ còn đống tro
                                                       Trách ai để lỡ chuyến đò
                                                       Giờ ta đã lỡ chuyến đò đời nhau

                                                                                  LGK